Các tỉnh không giáp biển, gồm TP-Hà Nội, Tuyên Quang, Lào Cai, Thái Nguyên, Phú Thọ, Bắc Ninh, Đồng Nai, Tây Ninh, Cao Bằng, Sơn La…
Việt Nam là một quốc gia có đường bờ biển dài hơn 3.260 km, trải dọc từ Bắc chí Nam, với hàng chục tỉnh, thành phố ven biển giữ vai trò trọng yếu trong phát triển kinh tế biển, du lịch và giao thương quốc tế.

Danh Sách 13 Tỉnh Thành Phố Không Giáp Biển Sau Sáp Nhập
Tuy nhiên, bên cạnh đó vẫn tồn tại một hệ thống các tỉnh, thành không giáp biển – những địa phương nằm sâu trong đất liền, không có bờ biển tự nhiên nhưng lại giữ vị trí chiến lược về kinh tế, văn hóa và an ninh quốc gia.
Tiêu biểu trong số đó có Thủ đô Hà Nội, trung tâm chính trị – hành chính của cả nước, cùng các tỉnh miền núi và trung du như Tuyên Quang, Lào Cai, Thái Nguyên, Phú Thọ, Bắc Ninh, Sơn La, Cao Bằng, Tây Ninh, Đồng Nai…
Mỗi địa phương này đều mang những đặc trưng riêng biệt về địa lý, khí hậu và tiềm năng phát triển, góp phần tạo nên bức tranh đa dạng của lãnh thổ Việt Nam.
Tỉnh không giáp biển (còn gọi là tỉnh nội địa) là những tỉnh không có đường bờ biển, không tiếp giáp trực tiếp với vùng biển hoặc đại dương. Các tỉnh này nằm sâu trong đất liền, ranh giới địa lý được bao quanh hoàn toàn bởi các tỉnh, thành phố khác, hoặc giáp với biên giới quốc gia. Vì không có cảng biển hay vùng ven biển, các hoạt động kinh tế – xã hội của tỉnh thường tập trung vào nông nghiệp, công nghiệp nhẹ, dịch vụ logistics nội địa và thương mại đường bộ.

Tỉnh nào không giáp biển
Những tỉnh này đóng vai trò quan trọng trong việc kết nối giao thương giữa miền núi – đồng bằng – vùng ven biển.
| Tiêu chí | Tỉnh không giáp biển | Tỉnh giáp biển |
| Vị trí địa lý | Nằm sâu trong đất liền, không có ranh giới với biển | Có đường bờ biển tiếp giáp với Biển Đông |
| Kinh tế chủ đạo | Nông nghiệp, công nghiệp chế biến, thương mại nội địa | Kinh tế biển, cảng, thủy sản, du lịch ven biển |
| Giao thông – vận tải | Phụ thuộc vào đường bộ, đường sắt, đường hàng không | Có lợi thế cảng biển, giao thương hàng hải quốc tế |
| Khí hậu – môi trường | Ổn định hơn, ít chịu ảnh hưởng của bão, xâm nhập mặn | Chịu tác động trực tiếp của biến đổi khí hậu, bão, triều cường |
| Du lịch | Du lịch sinh thái, văn hóa, núi rừng, hang động | Du lịch biển, nghỉ dưỡng, thể thao nước |
Các tỉnh không giáp biển tuy không có lợi thế về giao thương hàng hải hay du lịch biển, nhưng lại có tiềm năng lớn trong nông nghiệp công nghệ cao, công nghiệp nội địa, logistics trung tâm, và du lịch sinh thái – văn hóa. Với định hướng phát triển hạ tầng hiện nay, những tỉnh nội địa đang dần trở thành “mắt xích quan trọng” trong chuỗi cung ứng, kết nối các vùng kinh tế trọng điểm của Việt Nam.

Diện tích, dân số các tỉnh không có biển sau sáp nhập
Các tỉnh không giáp biển thường sở hữu địa hình đồi núi, cao nguyên hoặc đồng bằng trong đất liền, có mạng lưới sông suối phong phú, khí hậu ổn định hơn so với vùng ven biển, đồng thời đóng vai trò quan trọng trong việc bảo tồn rừng, nguồn nước và cân bằng sinh thái.
Dù không có lợi thế về giao thương đường biển, nhưng bù lại, các tỉnh này lại có tiềm năng mạnh về nông nghiệp, công nghiệp nội địa, năng lượng, du lịch sinh thái và văn hóa dân tộc.
Chính sự kết hợp giữa yếu tố địa lý đặc thù và bề dày văn hóa lịch sử đã giúp các tỉnh không giáp biển trở thành “xương sống nội địa” vững chắc, giữ vai trò hỗ trợ và cân bằng cho nền kinh tế quốc gia đang hội nhập sâu rộng với thế giới.
Tuyên Quang là một tỉnh miền núi phía Bắc Việt Nam, nằm ở trung tâm vùng Đông Bắc, nổi tiếng với bề dày lịch sử cách mạng, cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ cùng hệ thống sông suối dày đặc, đóng vai trò quan trọng trong phát triển thủy điện, nông – lâm nghiệp và du lịch sinh thái.
Tuyên Quang mang nét đặc trưng của miền sơn cước Bắc Bộ với những cánh rừng bạt ngàn, hồ nước xanh biếc và di tích lịch sử gắn liền với thời kỳ kháng chiến.
Tỉnh đang chuyển mình mạnh mẽ với định hướng phát triển năng lượng tái tạo và du lịch cộng đồng.
Lào Cai nằm ở vùng Tây Bắc Việt Nam, là cửa ngõ giao thương với Trung Quốc, có vị trí chiến lược về kinh tế – quốc phòng. Tỉnh sở hữu đỉnh Fansipan và thị xã du lịch nổi tiếng Sa Pa, đồng thời là trung tâm du lịch và logistics của vùng trung du miền núi Bắc Bộ.
Lào Cai vừa là điểm đến du lịch hấp dẫn bậc nhất miền Bắc, vừa là đầu mối thương mại quốc tế quan trọng với cửa khẩu Lào Cai – Hà Khẩu, nơi hội tụ nhiều dân tộc thiểu số sinh sống, tạo nên bức tranh văn hóa đa sắc và đặc trưng.
Thái Nguyên là trung tâm công nghiệp, giáo dục và khoa học của vùng trung du miền núi Bắc Bộ, nổi tiếng với thương hiệu chè Thái Nguyên, cùng vị trí giao thông thuận lợi kết nối Hà Nội và các tỉnh Đông Bắc.
Thái Nguyên là điểm hội tụ giữa công nghiệp hiện đại và thiên nhiên yên bình.
Đây là nơi tập trung nhiều khu công nghiệp lớn (điển hình là Samsung), đồng thời vẫn giữ được nét văn hóa vùng trung du đậm đà với văn hóa trà.
Phú Thọ là vùng đất Tổ của dân tộc Việt Nam, nơi khởi nguồn văn hóa Hùng Vương. Tỉnh có vị trí trung tâm kết nối giữa miền núi, trung du và đồng bằng Bắc Bộ, đóng vai trò trọng yếu trong phát triển kinh tế và văn hóa vùng.
Phú Thọ vừa mang ý nghĩa tâm linh đặc biệt, vừa là vùng đất có tiềm năng du lịch và công nghiệp đang phát triển mạnh, là nơi hội tụ giữa truyền thống và hiện đại.
Bắc Ninh nằm trong vùng kinh tế trọng điểm Bắc Bộ, là trung tâm công nghiệp điện tử lớn nhất Việt Nam với các tập đoàn toàn cầu (Samsung, Canon…), đồng thời là cái nôi của dân ca Quan họ – Di sản văn hóa phi vật thể của nhân loại.
Bắc Ninh mang nét giao thoa giữa hiện đại và truyền thống, là nơi mà nhịp sống công nghiệp hiện đại hòa quyện với âm vang dân ca và nét văn hóa Kinh Bắc cổ kính.
Đồng Nai là một tỉnh công nghiệp trọng điểm của miền Nam, nằm trong vùng kinh tế động lực TP. Hồ Chí Minh.
Tỉnh có vị trí chiến lược trong mạng lưới giao thông quốc gia với nhiều khu công nghiệp lớn và Sân bay Long Thành đang được xây dựng.
Đồng Nai là trung tâm sản xuất công nghiệp lớn của miền Nam, đồng thời sở hữu hệ sinh thái rừng nguyên sinh phong phú và nhiều tiềm năng du lịch sinh thái.

.7. Tỉnh Tây Ninh ☀️
Tây Ninh nằm ở vùng Đông Nam Bộ, giáp Campuchia và là cầu nối quan trọng giữa TP. Hồ Chí Minh với các tỉnh miền Tây Nam Bộ, nổi bật với tôn giáo đặc trưng – đạo Cao Đài và danh thắng Núi Bà Đen, được mệnh danh là “nóc nhà Nam Bộ”.
Tây Ninh là tỉnh giàu tiềm năng phát triển kinh tế cửa khẩu, nông nghiệp công nghệ cao và du lịch tâm linh, là nơi hội tụ giữa bản sắc văn hóa Nam Bộ và sự năng động công nghiệp hiện đại.
Cao Bằng là tỉnh vùng cao biên giới phía Bắc, có đường biên dài hơn $300$ km tiếp giáp Trung Quốc, nổi bật với thiên nhiên hùng vĩ, những thác nước, hang động kỳ quan và di tích lịch sử cách mạng gắn với Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Cao Bằng được ví như “viên ngọc xanh” của vùng Đông Bắc với cảnh quan tự nhiên tráng lệ và tiềm năng du lịch sinh thái, lịch sử dồi dào, dù còn gặp khó khăn về hạ tầng và công nghiệp.
Điện Biên nằm ở cực Tây Bắc Việt Nam, là vùng đất lịch sử anh hùng với chiến thắng Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu, đồng thời có vị trí chiến lược về quốc phòng, an ninh và giao thương khu vực tiểu vùng sông Mekong mở rộng.
Điện Biên là biểu tượng của lịch sử dân tộc Việt Nam, đồng thời là vùng đất có tiềm năng phát triển du lịch văn hóa, sinh thái và năng lượng sạch.
Lai Châu là tỉnh miền núi biên giới thuộc vùng Tây Bắc, có cảnh quan hùng vĩ, sông Đà chảy qua, khí hậu mát mẻ quanh năm và nhiều bản làng dân tộc mang đậm bản sắc vùng cao.
Lai Châu được mệnh danh là “nóc nhà thứ hai của Việt Nam” với địa hình núi cao, khí hậu mát mẻ, phù hợp phát triển thủy điện và du lịch sinh thái.

11. Tỉnh Lạng Sơn 🛍️
Lạng Sơn là tỉnh miền núi biên giới Đông Bắc Việt Nam, có vị trí chiến lược là cửa ngõ giao thương giữa Việt Nam và Trung Quốc, đồng thời là vùng đất của nhiều di tích lịch sử và thắng cảnh thiên nhiên nổi tiếng.
Lạng Sơn là trung tâm thương mại cửa khẩu năng động, nơi giao lưu kinh tế, văn hóa và du lịch giữa Việt Nam với Trung Quốc, mang trong mình tiềm năng phát triển logistics và du lịch sinh thái.
Sơn La là tỉnh lớn nhất vùng Tây Bắc, có địa hình đồi núi trập trùng, khí hậu mát mẻ, nổi bật với hồ thủy điện Sơn La – công trình thủy điện lớn nhất Đông Nam Á, đồng thời là vùng nông nghiệp đặc sản nổi tiếng.
Sơn La được biết đến như “vùng đất của sữa, chè và hoa”, là nơi hội tụ các bản làng dân tộc mang nét đẹp văn hóa đặc sắc, thu hút du khách bằng cảnh quan xanh mát và không khí trong lành.
Hà Nội – Thủ đô ngàn năm văn hiến của Việt Nam, là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa và giáo dục lớn nhất cả nước, đồng thời là trái tim kết nối các vùng miền, nơi lưu giữ những giá trị lịch sử, kiến trúc và tinh hoa văn hóa Việt.
Hà Nội là biểu tượng của sự kết hợp giữa quá khứ và hiện đại, giữa bản sắc dân tộc và hội nhập quốc tế, là trung tâm hành chính – giáo dục – văn hóa của Việt Nam, thu hút hàng triệu du khách mỗi năm.

FAQ Hỏi đáp các tỉnh thành không giáp biển
Dưới đây là các câu hỏi và trả lời về tỉnh thành không giáp biển, có thể bạn đang cần:
Các tỉnh không giáp biển, hay còn gọi là tỉnh nội địa, phân bố rộng khắp trên nhiều vùng địa lý tự nhiên và kinh tế của Việt Nam, chủ yếu tập trung tại các khu vực miền núi phía Bắc, một số tỉnh thuộc miền Trung, và khu vực Tây Nguyên, đồng thời cũng xuất hiện ở Đồng bằng sông Hồng và một vài tỉnh thuộc miền Nam.
Sự phân bố đa dạng này cho thấy các tỉnh không giáp biển đóng vai trò quan trọng trong việc kết nối nội vùng, phát triển nông nghiệp, lâm nghiệp, và duy trì an ninh quốc phòng cho đất nước.
Khu vực miền Bắc có số lượng tỉnh không giáp biển nhiều nhất cả nước, bao gồm toàn bộ các tỉnh thuộc vùng Tây Bắc và hầu hết các tỉnh thuộc vùng Đông Bắc, tạo thành một vành đai nội địa quan trọng về văn hóa, sinh thái và an ninh biên giới với Trung Quốc.
Các tỉnh này là trung tâm của các hoạt động kinh tế liên quan đến nông lâm nghiệp, thủy điện, công nghiệp và du lịch sinh thái núi rừng.
Các tỉnh thuộc miền Trung (tính từ Thanh Hóa đến Bình Thuận) hầu hết đều giáp biển, tuy nhiên có một số tỉnh thuộc khu vực Bắc Trung Bộ và duyên hải Nam Trung Bộ có ranh giới hành chính không tiếp xúc với biển Đông và nằm hoàn toàn sâu trong đất liền.
Việc phân chia này đôi khi không tuyệt đối vì các tỉnh Bắc Trung Bộ có đường bờ biển nhưng phần lớn diện tích lại là nội địa, trong khi đó Tây Nguyên là vùng nội địa hoàn toàn và thường được xem xét độc lập.
Tây Nguyên là vùng địa lý duy nhất của Việt Nam mà tất cả các tỉnh thành đều không giáp biển, được gọi là “nóc nhà” của miền Nam, nổi tiếng với địa hình cao nguyên bazan màu mỡ, khí hậu mát mẻ, và tiềm năng lớn về cây công nghiệp, thủy điện cùng du lịch sinh thái.
Tây Nguyên đóng vai trò là “vùng đệm” tự nhiên quan trọng, kết nối giao thương và bảo vệ nguồn nước cho các tỉnh phía Nam.
Mặc dù Đồng bằng sông Hồng là khu vực có mật độ dân số và phát triển kinh tế cao, hầu hết các tỉnh đều giáp biển hoặc có ảnh hưởng trực tiếp từ biển (như Hải Phòng, Thái Bình, Nam Định), nhưng duy nhất có hai tỉnh thuộc vùng mở rộng nằm hoàn toàn trong đất liền là Hà Nội và Hưng Yên.
Hà Nội và Hưng Yên, mặc dù không giáp biển, lại là những trung tâm kết nối logistics, nông nghiệp và công nghiệp chế biến quan trọng nhất của khu vực phía Bắc.
Trong khu vực phía Nam (bao gồm Đông Nam Bộ và Đồng bằng sông Cửu Long), có nhiều tỉnh nội địa, nhưng nếu xét theo phân loại các tỉnh miền Nam (từ Tây Ninh, Bình Phước trở vào), tỉnh Tây Ninh thường được xem là tỉnh nổi bật và duy nhất không giáp biển, không có sông lớn thông ra biển, và nằm hoàn toàn nội địa gần Campuchia.
Sự phát triển kinh tế của các tỉnh không giáp biển ở miền Nam tập trung mạnh mẽ vào công nghiệp chế biến, logistics và nông nghiệp công nghệ cao.
Không có tỉnh nào của Việt Nam có tên chính thức chứa từ “Hải” (nghĩa là biển) mà lại không giáp biển, vì “Hải” trong tên gọi thường gắn liền với đặc điểm địa lý ven biển (ví dụ: Hải Phòng, Hải Dương), nhưng Hải Dương là một trường hợp đặc biệt.
Hải Dương là một tỉnh nội địa, mặc dù tên gọi có liên quan đến biển, nhưng nó không có đường bờ biển mà giáp với các tỉnh Hải Phòng và Quảng Ninh (giáp biển).
Không, Hà Nội không giáp biển; đây là một thành phố nằm sâu trong đất liền (nội địa), ở trung tâm của Đồng bằng sông Hồng, cách đường bờ biển gần nhất (Hải Phòng và Thái Bình) khoảng hơn $100$ km.
Vị trí nội địa của Hà Nội giúp Thủ đô ổn định hơn trước các thiên tai như bão và triều cường so với các thành phố ven biển.

9. Tây Ninh có giáp biển không?
Không, Tây Ninh không giáp biển; đây là một tỉnh nằm hoàn toàn nội địa ở khu vực Đông Nam Bộ, nổi bật với vị trí chiến lược giáp biên giới Campuchia và vai trò là cửa ngõ giao thương quốc tế quan trọng cho khu vực phía Nam.
Vị trí này khiến Tây Ninh phát triển mạnh thương mại biên giới, du lịch tâm linh và nông nghiệp công nghệ cao thay vì kinh tế biển.
Không, Đồng Tháp không giáp biển; đây là một tỉnh nằm sâu trong vùng Đồng bằng sông Cửu Long, nổi tiếng với các cánh đồng sen và hệ thống kênh rạch chằng chịt, giáp biên giới Campuchia và các tỉnh nội địa khác trong vùng.
Vai trò của Đồng Tháp là trung tâm nông nghiệp và du lịch sinh thái miệt vườn của Đồng bằng sông Cửu Long.
Theo định nghĩa, một tỉnh không giáp biển thì không thể có cảng biển (seaport) vì cảng biển phải nằm trên bờ biển hoặc cửa sông thông ra biển; tuy nhiên, các tỉnh nội địa có thể có cảng cạn (ICD) hoặc cảng sông/cảng nội địa để phục vụ logistics.
Vì vậy, về mặt pháp lý và địa lý, tỉnh không giáp biển không có cảng biển, nhưng có thể có các cơ sở logistics tương đương để kết nối với cảng biển (ICD).
Tây Nguyên là vùng địa lý duy nhất của Việt Nam mà tất cả 5 tỉnh thành (Kon Tum, Gia Lai, Đắk Lắk, Đắk Nông, Lâm Đồng) đều nằm sâu trong đất liền và không có đường bờ biển, được gọi là vùng nội địa hoàn toàn của Việt Nam.
Vị trí độc đáo này khiến Tây Nguyên trở thành trung tâm của nông nghiệp công nghiệp và du lịch sinh thái núi rừng của miền Nam.
Một số tỉnh thuộc Đồng bằng sông Hồng và Đồng bằng sông Cửu Long đáp ứng tiêu chí này, nổi bật là tỉnh Hưng Yên, một tỉnh thuần nông nghiệp và công nghiệp, có địa hình bằng phẳng, không có núi lớn, không giáp biển và không có diện tích rừng tự nhiên đáng kể.
Hưng Yên là ví dụ điển hình cho một tỉnh phát triển mạnh dựa trên nền tảng địa lý thuần nông nghiệp và công nghiệp đô thị hóa.
Không, Hưng Yên không giáp biển; đây là một tỉnh nhỏ nằm hoàn toàn trong đất liền, thuộc Đồng bằng sông Hồng, nổi tiếng với các sản phẩm nông nghiệp và là trung tâm công nghiệp nhẹ đang phát triển.
Vị trí này giúp Hưng Yên tập trung nguồn lực phát triển nông nghiệp công nghệ cao và thu hút đầu tư công nghiệp.
Các tỉnh không giáp biển thường có những đặc điểm nổi bật về địa lý tự nhiên, khí hậu và kinh tế khác biệt so với các tỉnh ven biển, chủ yếu tập trung vào khai thác tài nguyên đất đai, lâm nghiệp, thủy điện và phát triển giao thương nội địa.
Sự độc lập khỏi kinh tế biển giúp các tỉnh này tập trung vào thế mạnh nội tại, tạo ra một mạng lưới kinh tế nội địa đa dạng và bền vững.
Việt Nam có đường biên giới phía Tây tiếp giáp với Lào, bao gồm nhiều tỉnh. Các tỉnh không giáp biển nhưng có đường biên giới với Lào là Sơn La, Điện Biên, Lai Châu (tại cực Tây Bắc) và Kon Tum, Gia Lai (tại Tây Nguyên), tạo thành vành đai kinh tế và quốc phòng quan trọng.
Các tỉnh này là cầu nối giao thương và văn hóa giữa Việt Nam và Lào, đồng thời là trung tâm phát triển thủy điện và nông lâm nghiệp.
Trong số $35$ tỉnh không giáp biển của Việt Nam, tỉnh có diện tích lớn nhất là Sơn La (khoảng $14.125$ km$^2$) thuộc vùng Tây Bắc, nổi bật với hồ thủy điện Sơn La và cao nguyên Mộc Châu, đóng vai trò là trung tâm nông nghiệp, thủy điện và văn hóa của cả vùng.
Diện tích rộng lớn của Sơn La là cơ sở để phát triển lâm nghiệp, thủy điện và nông nghiệp quy mô lớn tại vùng Tây Bắc.
Nhiều tỉnh không giáp biển có ngành du lịch vô cùng nổi tiếng, dựa trên tài nguyên thiên nhiên, văn hóa và lịch sử, điển hình là Lâm Đồng với thành phố Đà Lạt mộng mơ, Lào Cai với Sa Pa hùng vĩ, hay Ninh Bình với quần thể di sản Tràng An.
Các tỉnh này đã chứng minh rằng việc không có biển không hề cản trở sự phát triển du lịch, mà ngược lại, trở thành lợi thế để khai thác du lịch sinh thái, nghỉ dưỡng núi và văn hóa lịch sử.
Dù không nằm bên bờ biển, các tỉnh thành như Hà Nội, Tuyên Quang, Lào Cai, Thái Nguyên, Phú Thọ, Bắc Ninh, Đồng Nai, Tây Ninh, Cao Bằng, Sơn La vẫn chứng minh vai trò quan trọng không thể thay thế trong cấu trúc phát triển quốc gia.
Với sự đầu tư mạnh mẽ vào hạ tầng giao thông, công nghiệp xanh, năng lượng sạch và du lịch bền vững, các tỉnh không giáp biển đang dần khẳng định vị thế của mình trên bản đồ phát triển Việt Nam.
Có thể nói, các tỉnh không giáp biển không chỉ là vùng “hậu phương” vững chắc cho các đô thị ven biển, mà còn là nguồn nội lực chiến lược, giúp Việt Nam phát triển hài hòa, bền vững và cân đối trên cả ba trục: biển – đồng bằng – miền núi.