Tình yêu đơn phương luôn là một trong những đề tài chạm đến sâu thẳm trái tim người đọc. Giữa muôn vàn câu chuyện tình ngọt ngào, vẫn có những mối tình chỉ nảy nở từ một phía – nơi cô gái dành trọn tình cảm, nhưng lại chẳng thể bước vào thế giới của người mình yêu.

15 Truyện Ngắn Nữ Chính Yêu Đơn Phương Hấp Dẫn Hay Nhất
Nỗi nhớ thầm, ánh mắt dõi theo, những lời chưa dám nói… tất cả tạo nên bức tranh cảm xúc vừa đẹp, vừa đau.
Trong những truyện ngắn nữ chính yêu đơn phương, ta bắt gặp hình ảnh người con gái mạnh mẽ mà yếu mềm, kiên cường mà mong manh. Họ yêu bằng cả trái tim, dù biết có thể không nhận lại gì ngoài những kỷ niệm.
Chính vì thế, mỗi câu chuyện đều mang một dư vị riêng – có thể là chút tiếc nuối, cũng có thể là bài học về sự trưởng thành trong tình yêu.
“Nữ chính yêu đơn phương” là một cách nói thường gặp trong phim ảnh, tiểu thuyết, hoặc đời thực, để chỉ nhân vật nữ chính có tình cảm với một người nhưng tình cảm đó không được đáp lại.
Nữ chính yêu đơn phương là nhân vật nữ trung tâm của câu chuyện (nữ chính), người:
💔 Đặc điểm thường thấy:
Dưới đây là 15 truyện ngắn hay nhất về nữ chính yêu đơn phương, nơi cảm xúc được viết bằng cả nỗi lòng và những dòng chữ đầy chân thật.

Nữ chính yêu đơn phương là gì?
Minh Anh ngày nào cũng đến quán cà phê nhỏ ở góc phố Nguyễn Du, nơi cô có thể nhìn thấy anh – chàng nhân viên văn phòng thường đến mua cà phê lúc 8 giờ sáng. Ba tháng nay, cô luôn chọn bàn cạnh cửa sổ, nơi ánh nắng chiếu xuyên qua ly cà phê nâu đá và in bóng anh trên ô kính.
Cô chưa bao giờ nói chuyện với anh, chỉ mỉm cười khi ánh mắt họ chạm nhau. Với Minh Anh, chỉ cần nhìn thấy anh cũng đủ khiến trái tim cô ấm áp. Cô biết đó là một mối tình đơn phương, nhưng không thể ngăn mình mơ tưởng.
Có lần, anh quên ví và quay sang nhờ cô thanh toán giúp. Chỉ một lời cảm ơn nhẹ, một nụ cười vội mà cô nhớ mãi. Tình yêu ấy nhẹ như hơi thở, âm thầm như hương cà phê thoảng qua buổi sáng.
Thời gian trôi, anh chuyển công tác. Quán vẫn còn, nhưng chiếc bàn ấy trống vắng. Minh Anh hiểu rằng, có những chuyện tình buồn không cần kết thúc, chỉ cần được giữ trong tim là đủ.
Hạ yêu Nam từ năm nhất đại học. Anh là bạn thân cùng lớp, người luôn giúp cô học Toán và che ô cho cô những buổi mưa. Cô giấu kín tình cảm, sợ một lời nói ra sẽ đánh mất mối quan hệ đẹp.
Ngày Nam nói anh thích một cô gái khác, tim Hạ như vỡ vụn. Cô vẫn mỉm cười, chúc phúc, rồi quay đi trong cơn mưa cuối mùa. Hạ nhận ra rằng yêu đơn phương không phải là bi kịch, mà là minh chứng cho tình yêu chân thành nhất – yêu không đòi hỏi, chỉ cần được quan tâm từ xa.
Nhiều năm sau, khi Nam cưới, Hạ lặng lẽ đứng cuối lễ đường, vẫn mỉm cười. Tình yêu của cô giống như một câu chuyện tình buồn nhưng đẹp, vì nó dạy cô cách yêu mà không cần được đáp lại.
Trang làm cùng công ty với Phong – người đàn ông luôn ân cần, điềm đạm. Cô biết anh đã có người yêu, nhưng trái tim vẫn rung động mỗi lần anh hỏi han hay giúp đỡ công việc.
Trang tự nhủ chỉ cần được nhìn anh mỗi ngày là đủ. Cô không bao giờ vượt quá giới hạn, chỉ âm thầm quan tâm qua từng tin nhắn chúc anh làm việc tốt. Cô hiểu yêu đơn phương là chấp nhận cô đơn, là nỗi nhớ không bao giờ dám nói.
Rồi một ngày Phong nghỉ việc để sang chi nhánh khác. Trang không khóc, chỉ lặng im lưu lại số điện thoại anh. Tình yêu ấy khép lại, như truyện ngắn tình yêu chỉ tồn tại trong một chương ngắn ngủi của đời người.
Linh quen Khang qua mạng xã hội. Họ nói chuyện mỗi ngày, chia sẻ mọi thứ, nhưng chưa từng gặp nhau. Linh biết mình đã yêu anh – người luôn lắng nghe cô giữa đêm khuya.
Mỗi tối, cô viết hàng chục dòng tin nhắn “Em thích anh” nhưng rồi lại xóa. Cô sợ nếu nói ra, mối quan hệ ấy sẽ tan biến. Cô chấp nhận làm người bạn thân – người luôn nghe anh kể về người con gái anh đang theo đuổi.
Một hôm, Khang nói anh đã tỏ tình thành công. Linh mỉm cười gửi lời chúc, trong lòng nghẹn ngào. Tình yêu đơn phương ấy khép lại trong chiếc điện thoại, với dòng tin chưa bao giờ gửi.

5. Ánh đèn sân khấu
Vy là diễn viên múa, còn anh – Quân – là nhạc công trong dàn nhạc. Mỗi buổi biểu diễn, cô luôn tìm anh giữa hàng chục ánh đèn. Khi tiếng đàn anh vang lên, Vy múa bằng cả trái tim, như thể chỉ múa cho riêng anh.
Vy chưa từng thổ lộ, chỉ gửi gắm cảm xúc qua từng bước múa. Cô biết anh không thuộc về mình, vì trái tim anh đã hướng về người khác. Nhưng Vy vẫn kiên trì, bởi yêu đơn phương đôi khi không cần đáp lại, chỉ cần được sống thật với cảm xúc là đủ.
Buổi biểu diễn cuối cùng kết thúc, Vy nhìn xuống khán đài, ánh mắt anh hòa trong ánh đèn vàng nhạt. Cô mỉm cười, hiểu rằng – có những câu chuyện tình buồn nhưng đẹp, vì tình yêu ấy giúp ta trở thành phiên bản dịu dàng và mạnh mẽ hơn.
Lan là nhân viên văn phòng, còn Tuấn là giám đốc công ty – người luôn điềm đạm và tài giỏi. Cô yêu anh từ những ngày đầu vào làm, khi được anh tận tình chỉ dạy, mỗi lời nói của anh đều khiến tim cô rung động.
Lan biết khoảng cách giữa họ quá lớn – anh là cấp trên, còn cô chỉ là nhân viên nhỏ bé. Cô giấu tình cảm của mình, chỉ thể hiện qua những cốc cà phê nóng mỗi sáng hay những bản báo cáo hoàn hảo nhất gửi cho anh.
Một lần, Tuấn nói về người vợ sắp cưới, ánh mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc. Trái tim Lan như nghẹn lại, nhưng vẫn mỉm cười chúc phúc. Cô hiểu rằng yêu đơn phương không phải là hy vọng được đáp lại, mà là hạnh phúc khi người mình yêu được vui.
Sau đám cưới của anh, Lan nghỉ việc, rời khỏi công ty, mang theo trong lòng một chuyện tình buồn chưa từng bắt đầu. Nhưng cô tin, nhờ mối tình ấy, cô đã học được cách mạnh mẽ và bao dung hơn.
Mai là cô gái giản dị, mỗi sáng đi qua con đường rợp nắng để gặp Duy – người hàng xóm làm nghề sửa xe. Anh hiền lành, luôn chào cô bằng nụ cười tươi mỗi khi cô đi làm.
Mai thầm yêu anh từ những điều nhỏ bé ấy. Cô thường mua bánh mang sang, viện cớ “ăn sáng chung cho vui”. Anh chỉ nghĩ cô thân thiện, đâu biết rằng cô đang từng ngày nuôi dưỡng một tình yêu đơn phương.
Rồi một ngày, Duy nói anh sắp đi xa – vào Sài Gòn lập nghiệp. Mai lặng người, chỉ cười nói “em chúc anh thành công nhé”. Khi anh đi, cô đứng nhìn con đường cũ, nơi những bông hoa dại vẫn nở, nhưng người thương thì chẳng còn.
Truyện ngắn tình yêu ấy khép lại, như một đóa hoa dại nở rồi tàn, âm thầm mà đẹp đẽ, để lại trong tim Mai nỗi nhớ nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
Thảo làm trong một tiệm chụp ảnh, nơi cô thường chỉnh sửa hình cho khách. Một ngày, cô nhận chỉnh loạt ảnh cưới của Minh – người bạn cùng lớp từng khiến tim cô rung động suốt những năm đại học.
Nhìn gương mặt anh rạng rỡ bên cô dâu, Thảo khẽ mỉm cười. Cô nhớ lại những ngày cùng anh học nhóm, những chiều mưa anh đưa cô về. Khi ấy, cô không đủ can đảm nói ra lời yêu. Và giờ, mọi thứ chỉ còn là ký ức.
Cô lưu riêng một bức ảnh của anh – không phải để giữ người cũ, mà để giữ một phần thanh xuân. Cô nhận ra rằng yêu đơn phương cũng có vẻ đẹp riêng – một vẻ đẹp của sự trong sáng, của ký ức không bao giờ phai.
Chuyện tình buồn ấy không có nước mắt, chỉ có nụ cười nhẹ, vì cô đã học cách chấp nhận và bước tiếp.
Hương là sinh viên nhạc viện, cô chơi violin còn Nam là người sáng tác. Họ thường cùng tập trong phòng nhạc, anh đàn, cô kéo – hòa quyện như hai tâm hồn đồng điệu.
Cô yêu anh từ tiếng đàn, từ những lần anh nhắc cô “hãy cảm nhận âm nhạc bằng trái tim”. Nhưng Nam chưa bao giờ nhận ra tình cảm ấy, vì trong lòng anh đã có người khác – cô bạn thân từ nhỏ.
Một ngày, Nam gửi Hương bản nhạc mới và nói: “Tớ viết tặng người tớ yêu”. Cô im lặng, vẫn kéo đàn cho anh suốt buổi, nước mắt hòa cùng tiếng nhạc. Sau buổi ấy, cô không đến phòng tập nữa.
Nhiều năm sau, bản nhạc đó được trình diễn, Hương nghe lại, vẫn thấy tim nhói. Nhưng giờ cô mỉm cười, vì biết rằng mình đã từng yêu thật lòng. Đó là một truyện ngắn tình yêu lặng lẽ, đầy tiếc nuối nhưng cũng rất đẹp.

10. Giấc mơ mùa đông
Ngọc sống trong khu trọ nhỏ, cạnh phòng là Khôi – sinh viên năm cuối ngành kiến trúc. Mỗi đêm, cô nghe tiếng anh vẽ, tiếng bút chì khẽ lướt trên giấy. Dần dần, cô yêu anh – yêu cả sự đam mê và lặng lẽ của người nghệ sĩ ấy.
Ngọc thường nấu thêm phần cơm, để trước cửa phòng anh, chỉ ghi vội tờ giấy “ăn tối đi, kẻo đói”. Anh cảm ơn, mỉm cười, nhưng chưa bao giờ hỏi ai đã để lại. Với cô, chỉ cần thấy anh khỏe mạnh, vui vẻ là đủ.
Đến ngày anh ra trường, Khôi chuyển đi. Ngọc đứng nhìn căn phòng trống, gió lạnh ùa qua cửa sổ. Yêu đơn phương giống như mùa đông – lạnh nhưng trong trẻo, buồn nhưng vẫn đẹp.
Nhiều năm sau, khi tình cờ đọc lại cuốn sổ cũ, Ngọc mỉm cười nhớ về mối tình ấy – một chuyện tình buồn nhưng ấm áp, như ánh nắng mỏng manh giữa mùa đông giá lạnh.
Chi mỗi chiều đều đi bộ qua cây cầu nhỏ nơi cô thường gặp anh – Huy, chàng nhiếp ảnh gia trẻ hay chụp ảnh hoàng hôn. Anh luôn tập trung vào khung cảnh trước ống kính, chẳng hề biết rằng sau lưng anh là ánh mắt cô gái vẫn lặng lẽ dõi theo.
Cô yêu anh không vì vẻ ngoài, mà vì cách anh say mê mọi điều nhỏ bé trong cuộc sống. Cô từng muốn xin anh chụp chung một bức ảnh, nhưng rồi lại thôi – sợ khoảnh khắc đó sẽ khiến mình mong chờ nhiều hơn.
Một hôm, Huy chuyển đi Đà Lạt để theo đuổi ước mơ. Chi đến cây cầu, nhìn ánh nắng cuối cùng của ngày rơi xuống dòng sông, lòng chợt nhói. Yêu đơn phương là như thế – ta giữ lại hình bóng người ấy trong mỗi hoàng hôn, trong mỗi kỷ niệm chưa từng được nói ra.
Nhiều năm sau, cô vẫn giữ tấm ảnh cầu xưa. Và mỗi lần nhìn, cô lại mỉm cười vì biết rằng, đã từng có một chuyện tình buồn nhưng dịu dàng, đủ khiến trái tim mình ấm áp suốt đời.
Hằng làm việc bán thời gian ở một quán sách nhỏ cuối con ngõ yên tĩnh. Ngày nào cũng có một chàng trai đến đọc sách ở góc quen, luôn chọn đúng kệ tiểu thuyết mà cô thích.
Ban đầu chỉ là sự tò mò, dần dần cô nhận ra trái tim mình rung động. Cô bắt đầu sắp xếp lại sách để anh dễ tìm, đặt thêm vài cuốn mà cô nghĩ anh sẽ thích. Mỗi lần thấy anh mỉm cười, cô lại thấy ngày hôm đó thật đáng giá.
Một hôm, anh đến cùng một cô gái. Họ chọn sách, cười nói cùng nhau. Cô đứng sau quầy, tim thắt lại, nhưng vẫn cố nở nụ cười chào họ. Khi họ rời đi, cô ngồi xuống, nhìn quyển sách anh để quên – trên đó là dòng chữ nhỏ: “Cảm ơn vì luôn để sẵn những quyển tôi thích.”
Yêu đơn phương là thế – đôi khi không cần được biết tên, chỉ cần được người ấy nhớ đến trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi, cũng đã là hạnh phúc.
Phương từng yêu Nam – đồng nghiệp cũ. Cô chưa bao giờ nói ra, chỉ lưu giữ mọi tin nhắn giữa hai người trong một thư mục mang tên “Công việc”. Nhưng thật ra, đó là cả một phần tuổi trẻ của cô.
Mỗi buổi tối, cô đọc lại những tin nhắn cũ, nhớ lại những buổi họ cùng tăng ca, cùng ăn tối muộn. Anh luôn vui vẻ kể chuyện, còn cô chỉ biết lắng nghe – vì trong mắt anh, cô chỉ là đồng nghiệp thân thiết.
Ngày anh báo tin sắp đi du học, cô soạn tin nhắn “Em thích anh” rồi lại xóa. Tin nhắn chưa bao giờ được gửi, mãi nằm trong hộp thư nháp, cùng với tình yêu chưa từng thổ lộ.
Chuyện tình buồn ấy kết thúc lặng lẽ, nhưng với cô, đó là một phần ký ức đẹp – nơi cô học được cách yêu âm thầm và buông tay trong bình yên.
Vy sống trong khu phố nhỏ, mỗi tối đều trông thấy Nam – người hàng xóm hay tưới cây lúc 9 giờ. Cô yêu sự điềm đạm, nhẹ nhàng của anh, và mỗi khi anh cười chào, tim cô lại lỡ một nhịp.
Một lần, anh kể rằng anh thích hoa quỳnh – loài hoa chỉ nở trong đêm. Vy âm thầm trồng một chậu nhỏ trước cửa nhà, mong một ngày anh đi ngang sẽ thấy.
Đêm hoa nở, cô đợi anh, nhưng anh không về. Sáng hôm sau, cô mới biết anh đã chuyển công tác xa. Chậu hoa vẫn nở rồi tàn, như một biểu tượng của tình yêu đơn phương – đẹp, ngắn ngủi, nhưng không hối tiếc.
Vy nhìn đóa hoa úa tàn và mỉm cười. Vì có lẽ, yêu đơn phương cũng giống hoa quỳnh – chỉ cần nở một lần trong tim là đủ để nhớ suốt đời.
Anh và Mai là bạn thân từ thời phổ thông. Anh luôn kể với cô về người con gái anh thích, còn Mai chỉ biết lắng nghe, giấu nỗi buồn trong những lá thư không bao giờ gửi.
Sau khi anh sang nước ngoài du học, cô viết thêm một lá thư cuối cùng: “Nếu anh đọc được điều này, có lẽ em đã đủ can đảm để nói rằng em từng yêu anh.” Nhưng cô không gửi, chỉ cất trong ngăn bàn, cùng những ký ức thanh xuân.
Mười năm sau, anh trở về. Họ gặp lại trong một quán cà phê, nói chuyện như những người bạn cũ. Cô không nhắc gì đến quá khứ, chỉ mỉm cười khi anh kể về vợ con.
Khi anh rời đi, cô về mở lại ngăn bàn cũ, thấy bức thư vẫn còn nguyên vẹn. Cô đốt nó đi, tro bay theo gió chiều. Và Mai nhận ra, yêu đơn phương đôi khi không cần kết thúc bằng lời, chỉ cần được yêu, dù trong im lặng, cũng là đủ trọn vẹn cho một truyện ngắn tình yêu buồn nhưng đẹp.

FAQ Hỏi đáp về nữ chính yêu đơn phương
Dưới đây là danh sách các câu hỏi ngắn, xoay quanh cảm xúc, hành động, và kết cục nữ chính yêu đơn phương được giải đáp:
Đôi khi ánh mắt, hành động và cách anh ấy quan tâm dù nhỏ nhất cũng tiết lộ rằng bạn đặc biệt với anh hơn bất kỳ ai khác.
➡️ Nếu anh ấy luôn xuất hiện đúng lúc bạn cần, có lẽ trái tim anh cũng đã lỡ nhịp như bạn rồi.
Tỏ tình là cách giải thoát cho cảm xúc, nhưng cũng là canh bạc giữa hy vọng và tổn thương, tùy vào dũng cảm và thời điểm của bạn.
➡️ Đôi khi, nói ra không phải để được yêu lại, mà để thôi không day dứt trong im lặng.
Yêu đơn phương không chỉ là chờ đợi mà còn là hành trình học cách yêu thương bản thân và trân trọng cảm xúc của mình.
➡️ Khi bạn yêu chính mình đủ nhiều, tình yêu kia sẽ không còn là nỗi đau mà là một kỷ niệm đẹp.
Cô ấy luôn âm thầm dõi theo, quan tâm người kia hơn tất cả nhưng lại chẳng bao giờ dám nói ra.
➡️ Một nữ chính yêu đơn phương luôn mang ánh nhìn dịu dàng pha chút buồn – thứ mà ai cũng dễ nhận ra.
Vì đôi khi, yêu thầm cho phép họ được mơ, được cảm nhận tình yêu thuần khiết mà không cần đổi lại điều gì.
➡️ Có những cô gái chỉ muốn giữ tình yêu ấy như một bí mật đẹp, dù chẳng bao giờ được nói ra.
Muốn thoát ra, bạn phải dũng cảm đối diện với sự thật rằng người ấy không thuộc về mình và mở lòng đón nhận điều mới.
➡️ Buông bỏ không phải là quên đi, mà là cho trái tim cơ hội được hạnh phúc lần nữa.
Nỗi nhớ sẽ dần phai nếu bạn thay thế nó bằng sự bận rộn, niềm vui và những điều ý nghĩa hơn trong cuộc sống.
➡️ Khi bạn đủ tập trung vào chính mình, người ấy sẽ chỉ còn là một kỷ niệm nhẹ trong tim.

8. Yêu đơn phương bao lâu thì nên dừng lại?
Khi bạn đã cố gắng hết lòng mà vẫn chỉ nhận lại sự im lặng, đó là lúc nên dừng để giữ lấy lòng tự trọng và sự bình yên.
Hãy là phiên bản tốt nhất của chính mình – chân thành, tự tin và biết lắng nghe sẽ luôn là sức hút tự nhiên nhất.
➡️ Người thật lòng yêu bạn sẽ bị thu hút bởi chính con người thật của bạn, không cần cố gắng giả tạo.
Chờ đợi chỉ có ý nghĩa khi người kia xứng đáng và bạn vẫn cảm thấy hạnh phúc dù không được đáp lại.
➡️ Đôi khi, dừng chờ đợi không phải vì hết yêu, mà vì bạn xứng đáng với tình yêu trọn vẹn hơn.
Đó là sự hòa quyện giữa hạnh phúc khi được gần người mình thích và nỗi buồn khi biết tình cảm không được đáp lại.
➡️ Yêu đơn phương khiến trái tim đau, nhưng lại khiến người ta biết thế nào là yêu bằng cả linh hồn.
Ghen là bản năng của tình yêu, nhưng khi yêu đơn phương, bạn chỉ có thể giữ cảm xúc đó trong lòng.
➡️ Ghen không sai, nhưng hãy ghen một cách đẹp – để yêu vẫn là yêu, chứ không biến thành tổn thương.
Hãy để họ nhìn thấy bạn qua sự chân thành, tự tin và cách bạn lan tỏa năng lượng tích cực.
➡️ Khi bạn sống chân thành và vui tươi, người ấy sẽ chẳng thể không để mắt đến bạn.
Tình yêu đơn phương của con gái luôn đẹp trong sự lặng thầm và chân thành – như những câu nói đầy cảm xúc sau:
➡️ Mỗi câu nói là một nhịp tim, là tiếng lòng của hàng triệu cô gái đang âm thầm yêu.
Không phải câu chuyện nào cũng có hồi kết đẹp, nhưng mọi kết thúc đều giúp cô ấy trưởng thành và biết yêu bản thân hơn.
➡️ Dù kết thúc ra sao, điều quý giá nhất vẫn là hành trình cô ấy đã dám yêu, dám sống với cảm xúc thật.
Hãy nhớ rằng tình yêu không chỉ là hướng về người khác, mà còn là hành trình học cách trân trọng chính mình.
➡️ Khi bạn yêu mình đủ nhiều, bạn sẽ nhận ra: chẳng cần ai đáp lại, tình yêu vẫn có thể đẹp.
Nếu người đó đã thuộc về ai khác, điều bạn nên làm là giữ khoảng cách và tôn trọng hạnh phúc của họ.
➡️ Tình yêu thật sự không phải là giành lấy, mà là biết dừng lại để người mình thương được bình yên.